Xách ba lô lên và đi – Huyền Chip
Đây là một quyển sách mình tình cờ biết từ lâu, tiêu đề của quyển sách hay, rất thích nhưng không đọc nó. Một thời gian cư dân mạng rộ lên về quyển sách này, khen có, chê có, ghen tị có… mình lại có một thói quen cái gì người ta càng bâu vào thì mình càng chẳng để tâm, không hứng thú thế nên quyển sách vẫn trên kệ chưa một lần mở ra.
Tuần vừa rồi, trong cơn thèm đọc, lướt qua một vài trang của quyển sách, cười khẩy với những lời bình luận của một vài người đầu trang sách, không phải họ viết không hay, chỉ là mình dị ứng với thứ văn chương màu mè, hoa mĩ, mình chỉ thích những gì thật-giản-dị-và-chân-thành.
Và…
Khi đọc tác phẩm, mình thay đổi cảm xúc, đây là một cuốn nhật ký hành trình hội tụ đầy đủ những thứ mình thích. Huyền Chip, một cô bé dám nghĩ và dám thực hiện suy nghĩ của mình. Cuộc hành trình của cô bé là điều mình mơ ước nhưng chưa đủ dũng cảm để làm và chắc không làm được, mình ganh tị về điều đó.
Những câu truyện trong tác phẩm dạy cho mình bài học về tình bạn: ở đâu cũng có những người bạn tốt, những con người sẵn sàng ở bên cạnh mình. Dạy cho mình bài học về cuộc sống: Không phải cái gì nghe báo chí nói cũng đúng, hãy tự mắt thấy, tai nghe, nhìn mọi thứ bằng nhiều chiều để bộ óc của chính mình đưa ra nhận định. Và dạy cho mình hãy cứ ước mơ và hãy thử một lần đi đến cùng với ước mơ của mình đi, con người chỉ hối hận với những thứ mình có cơ hội mà không làm chứ ít hối hận về những gì mình đã làm lắm.
Tóm lại, đây là một quyển sách nên đọc cho những kẻ khoái trải nghiệm – like me ^^
Quyển tiếp theo tên là “Hồ sơ một tử tù”, khác với Huyền Chíp, Nguyễn Đình Tú là một nhà văn, phong cách viết của tác giả có phần màu mè, nhiều từ ngữ văn chương hơn tuy nhiên mình vẫn đọc. Những câu truyện viết về con người nằm ngoài vòng pháp luật luôn làm mình thu hút. Ai khởi đầu khi sinh ra cũng là một người tốt, điều làm người ta thành người xấu, cảm xúc nội tâm trong họ, suy nghĩ của họ là điều mình muốn biết.
Nhân vật chính của tác phẩm là một chàng sinh viên, tham gia đào vàng, phạm tội, vào tù, vượt ngục, trở lại thành một tên cướp khét tiếng. Tác phẩm cho mình thấy giá trị của cuộc sống, sự đồng cảm với số phận của một tội nhân bị tử hình và những bài học khi tên tội phạm thức tỉnh trước nơi cửa phật đoạn cuối truyện. Thực sự xúc động. Con người ta ai cũng có quyền được sống nhưng đều phải trả giá cho những điều mình làm. Mình tin vào luật nhân quả.
Tác phẩm đã được dựng thành phim. Viết lại vài cảm xúc của mình, không khuyến khích mọi người đọc.