Đọc cái blog Đi khách – Đách khi nào vui cười hềnh hệch như điên. Ngẫm lại bén duyên với cái nghề design này cũng gần chục năm, mình cũng trải qua cũng ối chuyện tương tự. Chắc thằng Đi khách nào cũng sợ nhất ổng khách nào buông câu “Em thiết kế thế nào ĐẸP là được”. WTFunny? Đẹp là cái khái niệm trừu tượng vô cùng, em thấy đẹp nhưng anh éo thấy thế, thằng Đi khách chỉ biết cười ra nước mắt còn ổng khách thì nguẩy mông, làm lại đi em.
Kinh nghiệm rút ra: Khách không biết thế nào là ĐẸP thì mình phải đưa ra cái CHUẨN ĐẸP là như thế nào. Để làm sao thiết kế ra lò phát, thằng Đi khách với thằng Khách nhìn nhau gật gù, nuốt nước bọt như kiểu vừa thấy một em vòng một căng tròn vọt qua =)))
Hai là sợ nhất thằng Khách đặt làm mà ếu có quyền quyết, trình lên sếp nọ, sếp kia, hỏi ý kiến người này, người khác. Cái phận làm dâu trăm họ của thằng Đi khách nó đến là khổ, thằng Khách thì thích màu xanh mà ông sếp lại thích màu đỏ, con kế toán thích màu vàng còn ông trưởng phòng tổ chức thì bảo để màu hường đi cho nó chuất. Cười ra nước mắt luôn.
Kinh nghiệm rút ra: Làm việc với trực tiếp người có quyền quyết. Thiết kế không phải chỉ chăm chăm vào vẽ vẽ, phải tìm hiểu cả sở thích, tuổi tác, công việc của Khách để làm chuẩn ý người ta, làm sao mà show hàng ra chọt một phát là thằng Khách sướng chốt ngay. =)))
Ba là sợ nhất Khách thích some – cùng lúc đi đêm với nhiều thằng Đi khách. Thằng Đi khách thì hùng hục làm cho khách sướng, cuối cùng khách nó chốt câu anh thích thằng kia hơn, nó không to, không dài nhưng nó dai em ạ, anh xin lỗi, em rất đẹp nhưng anh rất tiếc. Cảm giác đúng kiểu con kây vờ chơi xong bị quỵt tiền.
Read More →